CHUNG RIÊNG .

 

Nắm tiền lẻ gầm bàn

Cho hai phê đá

Sợ anh không tiền trả

Nhín gói quà điểm tâm

 

Mấy ngón tay chạm tay

Dưới gầm bàn thân ái

Mai sau còn nhớ mãi

Thứ bảy nào mưa bay ?

 

Hai xe đạp nhanh nhanh

Chiều tan trường nhẹ gió

me bay vàng đỏ

Rụng đôi bờ tóc xanh

 

Chung một xóm ngoại ô

Đi v con hẻm nhỏ

Tiếng chim quyên đầu gió

Man mác tình ấu thơ

 

Cùng tốt nghiệp ra trường

Chung một niềm ước

Làm sao biết được

Tuổi đá vàng khói sương ?

 

Mừng nhau ly rượu đầy

Ảnh chụp chung bàn cưới

Một lần chunglần cuối

Em bây giờ của ai ?

 

Mười lăm năm không gặp

Còn chung nhau đây

Đường em sao thẳng tắp

Đường anh mưa gió bay ?

 

Góc trời riêng cách biệt

Đường đời không nhau

Mùa phong vàng chết

Nhớ cơn mưa Ngâu ?

 

Một lần mong ước nhỏ

Khung trời chung nhau

Tiếng chim quyên đầu gió

Còn nghe chung năm nào

 

Hồ Thanh Nhã .

 

 

Tr lại Irvine .

 

Cũng lâu rồi không về thăm Irvine

Không được ngắm hồ xanh

Trên con đường Lake

Không được thấy nụ cười ngời trong ánh mắt

Chiều gió im mây trắng lững lờ

Nếu em lái xe về vào những chiều mưa

Đừng xóa hình anh

Bằng hai cần quạt nước

Năm tháng chập chùng làm sao xóa được

Những vòng quay xoay ngược những vòng quay ?

Anh đi rồi còn nhớ mãi bàn tay

Những sợi gân xanh nằm ngang chạy dọc

Sao thấy em gầy làm anh muốn khóc

Cũng tưởng ngày mai mây nước sum vầy ?

Từ giả thật rồi

Chiều phố

Mưa bay

Bong bóng nước vở tung trên nền cầu đá

Phía dưới chân cầu

Ngập đầy xác

Như lời hẹn một dáng Thu xưa

Đại học im lìm

Giữa nắng ban trưa

Khu nội trú còn em đứng đợi ?

Cơn mưa bất ngờ làm anh không tới

Đừng trách ông Trời làm lỡ một chiều vui

Anh đi rồi

Xa thật xa

Năm tháng đi qua lấy trả ?

Thời gian chập chùng

Rừng cây thay

Còn cho nhau sương gió bên đường

Còn cho nhau sau lớp sương?

Mưa bụi giăng giăng

Trên thành cầu đá

Một lần đi xa rời tất cả

Thì xin một lầntrở lại Irvine .

 

Hồ Thanh Nhã .

 

 

 

Bài thơ Xuân trên tường nhà dưỡng lão .

 

Người Mễ quét phòng

Gở tờ giấy trên tường vứt vào sọt rác

Bài thơ Xuân của ông lão nằm đây !

Khi xe cứu thương vừa đến còi

Ông lão đã ra đi về miền miên viễn

Bỏ lại đằng sau

Nhiều nỗi ưu phiền

Kể cả bài thơ Xuân trên vách

Chiếc giường trống nầy ngày mai thay khách

Cũng lẽ đương nhiênvật đổi sao dời

Ông lão nằm đây năm năm bốn tháng mười ngày

Mỗi cái Tết

bài thơ Xuân

Giấy hồng điều chữ thảo

Năm mùa Xuân đi qua nhà dưỡng lão

Năm bài thơ đều đặn dán trên tường

Khi đợt gió Santa Ana về

Mang cái lạnh sương

hàng cây ven đường

Nở đầy hoa trắng

ông bắt đầu khai bút đầu Xuân

Sáng hôm sau cẩn thận dán trên tường

Khoe các bạn trong nụ cười miệng móm

Năm đầu tiên cũng nhiều bạn đến

Sau đó thưa dần còn chỉ đứa con trai

Thường đến cuối tuần

Mang ít thức ăn ngoài

đôi lúc dắc theo hai cháu nội

Hai thằng cháu líu lo tiếng Mỹ

Ông nội cườimóm mém không răng

Cũng đôi lần

Ông nhờ tôi đẩy hộ chiếc xe lăn

Ra cổng đợi

Cuối tuần sao con không thấy bóng ?

Ông ngồi đó mấy giờ bất động

Như pho tượng đồng buồn thảm cuối công viên

Khi gió thổi lên

Trên mái tóc bạc ưu phiền

Vài cánh hoa trắng

Bay buồn hiu lả tả

Chiều xuống rồi còn chi đợi nữa ?

Chờ sang tuầnchiều xuống lại chiều lên

Khi đẩy xe về lại hàng hiên

Tôi bắt gặp đôi hàng lệ long lanh chưa ráo

Ôi nỗi đơn của người già trong nhà dưỡng lão

Như câu chuyện dài áo não đến trăm năm

Sáng đầu Xuân

Ông xếp gọn chiếc xe lăn

Rồi ngắm nghía bài thơ Xuân thư pháp

Khoe thằng con

Chỉ chỏ từng chữ một

Bút pháp rồng bay phượng múa mấy ai bằng ?

Người con liếc qua chỉ một lần

Rồi bận rộn xếp bánh trà kẹo mứt

Chỉ tôi mỗi lần lên phiên trực

độc giả trung thành thưởng thức bài thơ Xuân

Thơ cũng chung chung

Ý cũng thường thường

Cũng nỗi nhớ quê hươngvùng trời kỹ niệm

Xa thật rồi từ cõi sương

Hoa Xuân nở trắng ven tường

Cố nhân mòn mỏi dặm đường viễn phương

Ôi nỗi nhớ đi vào câu lục bát

chiều dài bát ngát bóng quê hương

Tôi đứng đây

Nhìn khoảng trống trên tường

Lòng cũng trống

Như mất cái thân thiết

Từ sang năm cứ mỗi lần đón Tết

Chắc chẳng còn

Gợi nhớ một người xưa !

 

Hồ Thanh Nhã .

                    .